Tôi rất ngạc nhiên khi các chị em đi chợ Tết mua giò cả cái, mua thịt mấy cân, gà thì 2-3 con.
Tôi tủi thân ghê gớm khi thấy nhiều đồng hương của mình tỏ ý kỳ thị những người ở xa về ăn Tết, gọi chúng tôi là "kẻ mang dịch COVID-19 về cho quê nhà".
Vào những ngày giáp Tết khoảng sân chung đó ồn ào và nhộn nhịp suốt từ sớm đến tận đêm khuya. Chỗ này vo gạo chỗ kia đãi đỗ. Rồi chuyện trò, rồi tranh cãi, rồi trêu chọc... đúng là vui như Tết.
Vì dịch, hơn năm trời tôi chưa gặp bố mẹ và đang thèm khát trở về, vậy mà địa phương lại coi đó là việc không thực sự cần thiết khi kêu gọi dân không về ăn Tết.
Tôi đã tưởng cuộc hôn nhân của mình với vợ sẽ không có gì lay chuyển được, nào ngờ…
Tôi từng từ chối nhiều tấm chân tình của các cô gái để tìm kiếm một người xinh đẹp, giỏi giang.
"Nhạc sĩ Phú Quang qua đời". Giữa hàng nghìn tin tức được cập nhật, đăng tải sáng 8/12, tôi lặng người khi tựa đề bài báo trên lướt qua rồi dừng lại trên màn hình máy tính.
Cách đây hơn 20 năm, tôi đã lần đầu được Phú Quang đồng ý cho hát bài Em ơi Hà Nội phố tại hải ngoại. Tôi xúc động vô cùng và đã viết một bức thư cảm ơn ông. Thế hệ chúng tôi thích viết thư cho nhau...
Nếu bạn hỏi, đối với tôi, ai là người vĩ đại nhất, câu trả lời chắc chắn là Mẹ. Nếu bạn hỏi, điều may mắn nhất đối với tôi là gì, thì câu trả lời là tôi được làm con của Mẹ!